An

An ơi hãy ước hoa đăng chuyển lời, mênh mang gió tới lắng nghe, chờ đợi từ trong khóm tay giờ đèn theo sóng mây nhìn trời. An ơi, tình ta chẳng vơi bao giờ khi anh, khi em dành cả những năm dài để tìm người nói thương nhau, bởi thế sao ta không yêu rất lâu. Em mang ánh nắng chiếu qua biển cả đôi mắt ngời thiên thanh. Anh như chiếc lá cuối thu xanh lại trong nụ cười lấp lánh tơ trời vừa theo tóc em bay ngang, anh tìm đâu duyên cớ để vội vàng. Ta yêu cũng lắm những cơn mưa rầu nung nấu trọn đêm thâu. Chân đi không nỡ tay buông không thành sợ đời lạc mất dấu. Vương đôi giọt sương khóe mi dứt áo ta buồn. Hương còn chưa thể phai ai níu con đường, nơi bình yên thế gian chỉ lúc anh về bên em. An ơi nếu thế, theo anh về già Như những lớp ngói, phố cổ ta qua. Dù cho bão giông và dù cho tháng năm chẳng xa. An yên là khi hoàng hôn trên đầu tay anh, tay em còn nhẹ siết tâm tình như ngày tuổi vẫn ban trưa. Anh nghĩ hai ta sẽ yêu rất lâu

PHAN MẠNH QUỲNH