Cô Gái Và Cây Dương Cầm

Bởi vì em nên đêm vắng anh thức trắng để cứ nhớ nhung, cứ nghĩ nhiều về một người. Là bờ vai, là hàng mi, đôi môi bé cất tiếng hát, anh say đắm và mỉm cười. Những khi chỉ còn giọng ca thánh thót, ước mơ gom thành hạnh phúc dịu ngọt. Chuyện là khi ngôi sao chiếu trên sân khấu em bỗng hóa nên một đóa hồng rực màu, và từ đây nơi hiu hắt thêm thưa thớt rồi giọng hát em chẳng cất nữa. Cả cây dương cầm và anh trống vắng. Mỗi đêm tĩnh mịch vài tiếng lạc nhịp. Cứ mong em về rồi cứ mãi “giá…giá…như..” Ngày em mắt cay cúi đầu nói lời cuối cùng, là anh biết muôn phím đàn chỉ toàn nốt buồn. Bài ca cứ thét gào trong tim, nhận ra đã tan đi mãi. Hào quang có theo bóng em đến ngày cuối đời và trong tiếng ca biết đâu có ngày rã rời. Chỉ muốn giữa trăm người vây quanh thì em giữ cho riêng em một góc trời yên bình. Vì tình yêu hay như thế, hay đang dở để có những tâm tư suốt một đời. Nhạc và ca luôn cần nhau lúc thăng hoa nhưng phút giây trôi qua mất là ngậm ngùi. Phía sau ánh đèn thành hai kiếp sống. Khuất sau nụ cười là mối tình hờ. Cố quên bóng hình người anh đã trót yêu

PHAN MẠNH QUỲNH